Kẻ đột nhập

 Cảnh báo trước để không làm mất thời gian của mọi người, câu đố rất dài! Nó giống với một truyện ngắn hơn, thế nhưng tớ vẫn để ngỏ lời giải thích để chờ đáp án từ các bạn. Dĩ nhiên có nhiều chi tiết được thêm vào chỉ để đánh lạc hướng các bạn, hãy chú ý và đưa ra lời giải thích hợp lý nhất. Đây hoàn toàn không phải là đố mẹo, nó có logic và câu trả lời hoàn toàn thuyết phục. Giờ nếu hứng thú với thể loại này, mời các bạn bắt đầu.

Kẻ đột nhập

Trong một đêm lạnh giá và mưa gió, Emily ở nhà một mình, cô bé đặt sách vở lên bàn và bắt đầu học bài. Cha mẹ cô đã lên chuyến bay sáng nay đến Úc để tiễn đưa một người bạn của gia đình. Emily cũng muốn đi cùng cha mẹ nhưng ngày mai cô có một bài kiểm tra ngữ văn quan trọng mà không thể bỏ lỡ. Việc để một cô bé lớp 7 chỉ mới 12 tuổi ở nhà một mình cũng khiến cha mẹ Emily lo lắng, thế nhưng vì nhiều lý do nên họ không thể làm khác.

Cơn bão đang ngày một mạnh hơn, ngoài kia những cơn gió lớn không ngừng gào thét. Âm thanh hỗn tạp của gió bão khiến Emily không thể nào tập trung học được. Chỉ sau dăm phút nhìn vào quyển ngữ văn dày cộp Emily bắt đầu ngáp. Thực tế thì Emily rất thông minh, nhưng cô hứng thú với những môn học đòi hỏi sự tính toán và tư duy hơn là những môn xã hội mà đặc biệt là môn ngữ văn này! Cô bé đang gật gù trên ghế vì cơn buồn ngủ thì bị giật mình bởi một tiếng động lớn "BỤP!". Nhưng Emily lờ nó đi vì nghĩ rằng đó chỉ là tiếng dập cửa bởi cơn gió lớn ngoài kia mà thôi...

Tuy nhiên vì tiếng động đó mà Emily đã tỉnh táo hơn, cơn buồn ngủ bỗng dưng tan biến, cô bé cố gắng tập trung lại vào quyển sách phía trước mặt. Ngay sau đó Emily nghe thấy những tiếng động nhẹ, đáng ngờ có vẻ như là tiếng bước chân.... Emily bước ra khỏi phòng của mình với dáng vẻ thận trọng, từ tốn, ánh mắt tập chung nhìn dáo dác xung quanh, bất ngờ một ai đó đã chờ sẵn ở góc hành lang nắm chặt cổ cô bé. Emily hốt hoảng, cố gắng để hét lên nhưng do đang bị bóp cổ nên chỉ những tiếng rên the thé được phát ra. Cô vùng vẫy nhằm thoát khỏi cánh tay rắn chắc của kẻ lạ mặt nhưng không thành công.

"Tiền, tao muốn tiền!!!" - Kẻ đột nhập gầm gừ với một chất giọng nhờ nhợ trong khi tay hắn vẫn đang ghì chặt cổ họng Emily.

"A.... Ở... ở đó... không ở đây! La... Làm ơn để tôi đi lấy...!" - Emily nói trong nước mắt. Cô bé không nhận ra giọng gã, có vẻ hắn ta không phải là người của thị trấn này.

"Đừng hòng lừa tao!" - Gã đàn ông hét lên đầy kích động. Emily cảm thấy cánh tay hắn đang ngày càng xiết chặt hơn. Cô bé ngửi thấy mùi rượu từ hắn nhưng không quá nồng nặc. Emily không nói gì và vài giây im lặng trôi qua. TÍT TÍT TÍT.... Đột nhiên chuông điện thoại reo vang khiến cả hai giật mình... Hai người bất động nhìn vào chiếc điện thoại bàn nhỏ màu trắng trên chiếc kệ gỗ cách họ chừng 7 bước chân.

"Mọi người sẽ có sự nghi ngờ nếu tôi không trả lời điện thoại!" Emily lên tiếng, với một giọng điệu rất cầu thị. Kẻ đột nhập để cô bé đến bên điện thoại.

"Được rồi, nhưng đừng có làm gì đó ngu ngốc, hay bất cứ điều gì khác... mày biết rồi đấy!" Gã nói với giọng điệu hăm dọa. Emily bước tới rồi đặt cả hai tay lên chiếc điện thoại. Cô bé hít một hơi thật sâu để có lại được sự bình tĩnh. Sau đó từ từ đưa ống nghe lên.

"Emily à! Ôn tập thế nào rồi?" - Người gọi tới hỏi Emily. Đó là Anna, người bạn thân nhất của Emily.

"Chào Anna. Cảm ơn vì cậu đã gọi. À cậu nhớ những ghi chú của môn Hóa học tớ đã đưa cậu tuần trước chứ? Tớ thực sự đang rất cần nó. Tớ đang nghiên cứu một vấn đề và nó thực sự là khẩn cấp lắm rồi, nếu bạn có thể tìm và đưa nó cho tớ vào ngày mai thì thật là tuyệt. Hãy tìm những ghi chú đó nhanh lên nhé. Tớ cần nó cho cho bài kiểm tra tới. Tạm biệt." Emily nói. Cô ấy gác máy ngay sau đó.

"Tốt lắm, biết giữ mồm giữ miệng đấy!" Kẻ đột nhập nói, mặc dù hắn ta cũng có đôi chút lo lắng và bối rối với cuộc nói chuyện vừa rồi.

"Giờ thì nói cho tao tiền cất ở đâu!!!?" Hắn hét lớn.

"Tiền... tiền ở phòng cha tôi. Căn phòng đầu tiên phía bên phải, nó ở ngăn tủ thứ ba dưới cùng." Emily trả lời.

"Đưa tao đến đó!" hắn nói rồi gỡ tay khỏi cổ Emily đồng thời đẩy nhẹ cô về phía trước. Cô đã thấy thoải mái hơn chút ít, hít một hơi rồi từ từ, nhẹ nhàng cô tiến từng bước về phòng cha mình. Emily bước đi rất chậm, cứ như thể cô đang bước từng bước tới địa ngục vậy.

"N...Nhưng tôi không có chìa khóa!"- Emily nói khi họ đang đứng ở cửa căn phòng.

"Lui ra!" - Hắn vừa nói vừa vung chân đáp phăng cánh cửa trước mặt. Cánh cửa bật ra dễ dàng, nó không hề bị khóa. Hắn vung tay lên định tát Emily. Cô bé co người lại nói lớn: "Cháu nói chìa khóa ngăn kéo! Không phải chìa khóa cửa! Bố sợ cháu lấy trộm tiền mua kẹo nên luôn khóa tủ mỗi khi ông ra ngoài!"

"MÀY!" - Gã gầm lên. Nhưng hắn không đánh Emily.

"Tại ông chưa nghe hết câu mà đã...." - Emily thỏ thẻ trong khi hai tay vẫn đang trong tư thế phòng thủ.

Tên đột nhập tức giận, nắm đầu cô bé rồi đẩy mạnh vào trong phòng. Căn phòng rất tối lại khá lớn, ánh sáng từ hành lang không đủ để chiếu khắp căn phòng, hắn rờ tay sang phía phải bật công tắc điện căn phòng bừng sáng rõ ràng.

"Kia kìa, cái tủ trắng cạnh giường, tiền ở trong đó!" - Emily đứng ở góc trong, chỉ vài chiếc tủ và nói.

"Vào đó mở ra cho tao!" - Gã nói.

"Nhưng cháu không...."

"Lắm xẹo! Tao bảo mở thì mở, nhanh lên, tao bẻ gãy giò bây giờ!" - Hắn hét lên khi Emily chưa kịp nói hết câu.

Emily thoáng nhìn ánh mắt đỏ rực của gã rồi lại chầm chậm bước đến bên cái tủ. Bỗng dưng, có tiếng còi xe cảnh sát đang gầm rú bên ngoài. Kẻ đột nhập chết lặng, hắn chửi thề: "MẸ... KI**!". Nhưng nhanh chóng hắn chạy tới cửa sổ gần nhất rồi nhảy ra khỏi nhà.

Emily bất động một chút rồi cũng chạy nhanh ra khỏi nhà cô thở phào khi thấy kẻ đột nhập đã bị cảnh sát tóm gọn và đang giải hắn vào trong xe. Emily nhìn thấy Anna đang đứng cùng với một viên cảnh sát, cô bé chạy nhanh tới rồi ôm chặt người bạn của mình.

"Thông minh lắm cô bé!" một viên cảnh sát đến cùng Anna nói.

Bạn có thể lý giải chuyện đã xảy ra chứ?
Một điều dễ nhận thấy trong câu chuyện đó là việc nói chuyện gấp gáp của Emily với Anna. Dĩ nhiên là Anna chính là người đã gọi cảnh sát. Và may mắn là quãng thời gian câu giờ của Emily là vừa đủ để cảnh sát đến nơi.

Nhưng có một điều mà hầu hết chúng ta đã bỏ qua, đó là chi tiết Emily đặt hai tay lên chiếc điện thoại bàn. Đây là một câu đố có từ khá lâu, và nó do một người nước ngoài viết ra, mà ở nước ngoài điện thoại bàn vẫn còn một vị trí nhất định! Còn ở Việt Nam ta ở các hộ gia đình điện thoại bàn đã gần như... biến mất. Nhưng có lẽ ai trong chúng ta cũng từng tiếp xúc hoặc biết đến loại điện thoại cố định này. Nhưng không phải ai cũng nhớ rằng điện thoại cố định có một nút bấm để làm câm tiếng, tức là khi bấm nút đó thì đầu giây bên này nói, bên kia sẽ không nghe thấy gì (Nhưng cuộc hội thoại vẫn được kết nối). Đó là nút "MUTE". Emily đã sử dụng nó rất hiệu quả, trong cả cuộc nói chuyện chỉ có những từ sau đến được với Anna đó là: ....gọi.... thực sự khẩn cấp lắm rồi.... nhanh lên.....

Anna chỉ nghe thấy những từ như vậy trong một đoạn hội thoại bị ngắt quãng dĩ nhên là đủ hiểu bạn mình đang gặp rắc rối và cô đã gọi cảnh sát!

6/

Mong sẽ nhận được sự giúp đỡ của các bạn để logictrochoi ngày một hoàn thiện.

» Càng nhiều bình luận càng nhiều bài viết mới.

» Nếu phát hiện có vấn đề gì về câu đố hoặc blog xin hãy góp ý.

» Khuyến khích viết Tiếng Việt có dấu!

» Tạo chữ <b>Đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

  1. Lớp 7 có học hóa à :>)

    Trả lờiXóa
  2. Em nghĩ là vào tiết Hoá hôm đó thì Emily nhờ Anna gọi cho mình vào buổi đêm để chắc rằng không có chuyện gì xảy ra và nếu có, Emily sẽ cầu cứu Anna. Trong cuộc đối thoại qua điện thoại, Emily nhắc tới ghi chú môn Hoá để báo rằng, mình đang gặp chuyện, hãy cứu giúp. Các chi tiết còn lại của cuộc hội thoại mang ý nghĩa thúc giục Anna, chuyện đang rất khẩn cấp, hãy báo cảnh sát nhanh nhất. Anna đã hiểu và ngay lập tức báo cho cảnh sát đến nhà Emily. Và các tình tiết sau là Emily đang cố câu giờ của tên cướp. Và cuối cùng tên cướp đã bị bắt :) ! Đúng không mọi người :D !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Việc Emily nhờ Anna gọi cho thì gần như khó xảy ra! Bởi trong câu chuyện không hề đề cập đến điều này. Cuộc hội thoại mang ý nghĩa thúc giục thì đúng rồi. Nhưng cần chi tiết hơn. Nhưng tóm lại cách suy nghĩa này là đúng cheer

      Ngày mai sẽ update đáp án hoàn chỉnh.

      Xóa
  3. 1. Vì là bạn thân nên chắc hẳn bạn của Emily phải biết tối đó Emily đang ở nhà một mình.
    2. Câu nói "Emily à, ôn tập thế nào rồi" chứng tỏ cô bạn này đã biết rõ (dù cả 2 có học chung lớp hay không) ngày mai Emily phải thi Văn chứ không phải Hóa.
    3. Các tình tiết nói năng gấp gáp, khẩn cấp cộng thêm cái cúp máy cụt ngủn mà không chào.
    => Bạn Emily biết được cô ấy đang gặp chuyện chẳng lành
    => Gọi cảnh sát

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Mong sẽ nhận được sự giúp đỡ của các bạn để logictrochoi ngày một hoàn thiện.

» Càng nhiều bình luận càng nhiều bài viết mới.

» Nếu phát hiện có vấn đề gì về câu đố hoặc blog xin hãy góp ý.

» Khuyến khích viết Tiếng Việt có dấu!

» Tạo chữ <b>Đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Mới hơn Cũ hơn